Lạc Quan Gặp Niềm Vui Ở Quán Nỗi Buồn Và Những Chuyện Chưa Kể

Những mẩu chuyện cuối dường như là những ghi lại chân thực nhất về chính cuộc sống bệnh viện của tác giả. Nơi đó, ta chứng kiến những người gắng gượng níu kéo cuộc sống, hay những con người chấp nhận buông xuôi khiến chúng ta không thể không rơi nước mắt. Vừa thấy thương, thấy tiếc, lại vừa thấy hoàn trách họ. Suy cho cùng, sống ở đời để làm chi mà sao có nhiều người bất hạnh đến vậy?

Khi nghe tựa sách “Lạc Quan Gặp Niềm Vui Ở Quán Nỗi Buồn Và Những Chuyện Chưa Kể”, bạn có băn khoăn và tò mò về ý nghĩa đằng sau nó không? Để hiểu hết tựa đề ấy, bạn cần đọc và suy ngẫm từng câu chuyện trong sách. Từ đó, bạn sẽ có cái nhìn và cảm nhận sâu sắc nhất về một cuốn sách. Nhưng trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp rất nhiều nỗi buồn với muôn hình vạn trạng. Nhưng chính ở quán nỗi buồn ấy, ta lại bắt gặp những niềm vui và sự lạc quan mà chưa từng nghĩ đến. Đó chính là điều kỳ diệu của cuộc sống.

Tác giả Dương Minh Tuấn không chỉ là một người cầm bút, mà còn là một người chữa bệnh. Dưới góc nhìn của một bác sĩ, những lời văn tác giả viết ra được bổ sung thêm sự lắng đọng, xúc cảm và sâu sắc. Qua mỗi câu chuyện, tưởng chừng vụn vặt, có những chi tiết xúc động đến nghẹn ngào, nhưng vẫn ánh lên niềm tin khó tả của bác sĩ Tuấn và những người bệnh của mình. Họ mơ mộng và lạc quan với tình cảnh của mình. Tuy nhiên, họ không làm vậy để ngó lơ hay mặc kệ cuộc đời, mà để tự động viên chính mình, tự cố gắng tìm thấy niềm vui và tinh thần sống lạc quan trong chính những bất hạnh của mình. Rồi, bất ngờ họ nhận ra điều giản dị tuyệt vời của cuộc sống.

Cuốn sách “Lạc Quan Gặp Niềm Vui Ở Quán Nỗi Buồn Và Những Chuyện Chưa Kể” dày chưa đến 250 trang, được chia thành 4 phần: Chuyên vu vơ vụn vặt, Chuyện ở nhà, Chuyện bên đời và Chuyện trong bệnh viện. Bạn có thể đọc hết cuốn sách trong vòng một buổi sáng. Nhưng để cảm nhận và suy ngẫm những câu chuyện trong đó, bạn có thể mất một ngày hay một tuần. Và để thấm nhuần và thực sự trải nghiệm những cuộc đời trong sách, bạn có thể mất rất nhiều thời gian, nếu không muốn nói là cả đời.

Khi mới đọc, bạn có thể chỉ có cảm giác đang đọc một cuốn tản văn như bao quyển sách cùng thể loại khác. Nhưng càng đọc, bạn sẽ ngộ ra khá nhiều điều qua góc nhìn của người viết – một bác sĩ, một người có vai trò quyết định sự sống còn. Bạn sẽ như được tiếp xúc với các bệnh nhân – từ bệnh nặng nhất đến hoàn cảnh khó khăn nhất. Nhưng không phải là những điều tồi tệ như vậy mà lại là những khía cạnh tốt đẹp, con người chất phác của họ. Đôi khi, bạn sẽ sắp rơi nước mắt theo họ. Nhưng sau tất cả, bạn sẽ lại mỉm cười theo nụ cười của họ.

Cuốn sách tiếp tục với 9 câu chuyện trong mục “Chuyện ở nhà”. Cảm xúc sẽ chuyển từ vui vẻ, hóm hỉnh sang sau lắng và đong đầy cảm xúc. Những câu chuyện về gia đình, về tình yêu thương giữa bố, mẹ, ông, bà và người bạn thân như anh em ruột thịt. Đó là những lời tâm sự và suy ngẫm của một bác sĩ đã ngấp nghé 30 tuổi về tình cảm gia đình, cách thể hiện và yêu thương. Cùng với đó là những nuối tiếc và hối hận về những đối xử không tốt trong mối quan hệ ruột thịt. Bạn sẽ bắt gặp những lá thư tác giả gửi bố mà chẳng bao giờ có lời hồi đáp, hay những câu chuyện ông kể không được viết tiếp nữa. Tất cả đều khiến bạn cảm thấy chạnh lòng và xúc động.

Những câu chuyện trên đời trong phần thứ ba mang rất nhiều khuôn mặt. Câu chuyện về chàng trai du học sinh Mỹ cảm rượu mà đi hay của người trả công nhân gặp nạn trên chuyến xe khách từ công trường về khiến ta không khỏi giật mình về quy luật “sinh, lão, bệnh, tử” không tự nhiên diễn ra như người ta thường nói. Câu chuyện về người bạn thân 6 năm không gặp với những đau đớn, hờn tủi ở mảnh đất nghèo ven đê. Hay sự thản nhiên của tác giả khi được nghe bảo: “Mày khác quá Tuấn ạ!” mà ta suy ngẫm về quyết định lối sống của mỗi người. Phần “Chuyện bên đời” tiếp diễn cho đến số 33 rồi dừng lại. 33 cuộc đời mà không ai giống ai. Và thế mới thấy cuộc đời bạn biến, con người vô biên, không ai lường trước được điều gì.

Cuốn sách kết thúc bằng “Chuyện ở bệnh viện”. Tác giả dẫn ta đến với câu chuyện của cậu bé bại liệt, của người phụ nữ liệt hành não tiến triển hay của một chàng thanh niên vừa mới tốt nghiệp trường Y và mang bao nhiêu hi vọng về nghề bác sĩ. Những mẩu chuyện cuối dường như là những ghi lại chân thực nhất về chính cuộc sống bệnh viện của tác giả. Nơi đó, ta chứng kiến những người gắng gượng níu kéo cuộc sống hay những con người chấp nhận buông xuôi khiến chúng ta không thể không rơi nước mắt. Vừa thấy thương, thấy tiếc, lại vừa thấy hoàn trách họ. Suy cho cùng, sống ở đời để làm chi mà sao có nhiều người bất hạnh đến vậy?

Qua những trang sách nhẹ nhàng, bác sĩ Dương Minh Tuấn vừa mở tầm mắt, vừa đào sâu cảm xúc nơi người đọc. Bạn có tò mò điều gì sẽ xảy ra nếu “lạc quan gặp niềm vui ở quán nỗi buồn” không? Hãy đọc và cảm nhận theo cách của riêng mình.

Nội dung: Quỳnh Nga – Bila Team